21 thg 7, 2013

Thảm hoa vàng trên triền đất đỏ

Thuở ấy tôi chưa đi nhiều như bây giờ...

Thuở ấy cũng chưa có máy ảnh lo le trên tay để mà chụp lấy những khoảnh khắc đáng ghi...

Lần đầu tiên tôi đến Buôn Ma Thuột là trên một chiếc xe con, đi quá giang.


Quốc lộ 14 vắng vẻ, đìu hiu, hai bên đường có khi vài chục cây số không có nhà cửa gì cả. Đất bên đường đỏ quạch, như ngậm trong mình dòng máu. Đất đỏ làm tôi nhớ đến đất Long Khánh quê mình, nhưng đất ở đây đỏ hơn, đượm hơn, như thấm đẫm trong trong mình một nỗi nồng nàn, da diết.

Thỉnh thoảng lại có những mảng cỏ xác xơ trên nền đỏ. Chênh chênh bóng ngả sầu lau lách, như thơ Nguyễn Bính.

Thế rồi đột nhiên có tấm thảm vàng xuất hiện. Thảm vàng lượn sóng theo từng cơn gió. Chập chờn, lao xao... Màu vàng không sặc sỡ mà đơn sơ, thảm hoa vàng cứ thế dập dờn trên triền đất đỏ.

Đó là dã quỳ!

Dã quỳ ở Bảo Lộc (Ảnh: Quycoctu)

Dã quỳ nhiều vô kể. Nhiều một cách hoang dại.

Không ai đủ sức mang hoa để dệt nên tấm thảm vàng trên đất đỏ như thế. Hoa mọc tự nhiên, hoang dã đến mê hồn.

Và cứ thế, thảm hoa vàng cứ lượn sóng như chào mời, như rủ rê trên đường thiên lý, làm lữ khách nao lòng...

Dã quỳ ở Bảo Lộc (Ảnh: quycoctu)...

Nhiều năm sau này, tôi nhiều lần đi về Buôn Ma Thuột, tôi cũng biết dã quỳ có trên quốc lộ 20 trên đường đến Đà Lạt, nhưng chưa lần nào thấy lại thảm hoa vàng ngày xưa.Vì đâu? Vì tôi đi không đúng mùa hay vì dã quỳ đã xác xơ?

Thôi, cái gì không đến nữa sẽ còn mãi trong ta như giấc mộng đẹp. Hay đó là cõi tiên mà ta đã vô tình một lần thành Lưu Nguyễn?...

Phạm Hoài Nhân

Tháng 10/2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét