Trước đây, quốc lộ 1A tới Năm Căn là hết. Từ Năm Căn ra tới mũi Cà Mau tận cùng đất nước bắt buộc phải đi bằng đường thủy. Du khách có thể chọn một trong hai cách để ra tới mũi Cà Mau. Một là khởi hành từ TP Cà Mau, đi tàu khách ra Đất Mũi, quãng đường (thủy) dài hơn 110 km. Hai là đi đường bộ tới Năm Căn rồi từ đó đi ca nô, vỏ lãi ra Đất Mũi, khoảng hơn 50 km. Tui đã từng ra Đất Mũi bằng cả 2 cách. Đi từ Năm Căn thì thú vị hơn. vì vừa có dịp dừng ở Năm Căn, vừa đỡ chán vì ngồi tàu khách quá lâu (khoảng 3 tiếng).
Đầu năm 2016, con đường nối từ Năm Căn tới Đất Mũi đã được thông xe. Từ ấy đã có thể đi một lèo tới Mũi Cà Mau bằng đường bộ.
Tui lại có dịp ra mũi Cà Mau vào tháng 4/2017. Đáng lẽ chạy thẳng bằng xe ra Đất Mũi, tui lại thèm và nhớ cái cảm giác bồng bềnh trên sông nước U Minh Hạ nên cho xe dừng ở Năm Căn và thuê vỏ lãi để ra Mũi.
Chợ Năm Căn ở vị trí phía ngoài bên tay phải của hình này, đi tới phía trước, rẽ trái đi dưới gầm cầu sang bên kia là bến tàu Năm Căn.
Bến tàu
Chỗ đậu xe là trung tâm thị trấn Năm Căn. Bên này đường là chợ Năm Căn, bên kia đường là bến tàu Năm Căn, ra sông Cửa Lớn.Đã tới đây rồi thì vì cớ làm sao ta chẳng bỏ chút thời gian để tham quan chợ Năm Căn cho biết ha? Lần trước tui tới đây là năm 2001, chỉ vài ngày sau khi chợ Năm Căn bị một trận hỏa hoạn cháy rụi nên không có dịp thăm chợ!
Cũng cần nói thêm cho rõ, đây không phải chợ trôi Năm Căn (một kiểu chợ trên sông nước, nhưng... không phải chợ nổi, hiện giờ vẫn còn), và cũng không phải chợ Năm Căn cách đây mấy chục năm như Đoàn Giỏi đã tả trong bài Sông nước Cà Mau sách giáo khoa Ngữ văn lớp 6. Đây là ngôi chợ hiện đại, mới xây và ở trên đất liền (gần, nhưng không phải cạnh bờ sông).
Dù không mang những nét độc đáo như trên, nhưng chợ Năm Căn vẫn có những dáng vẻ riêng của nó. Là một ngôi chợ tương đối lớn của vùng quê sông nước, không phải chợ thành phố. Sản phẩm trong chợ rất tiêu biểu cho vùng đất này, rất nhiều thủy hải sản. Và điều mà tui thấy thích nhất là chợ rất hiền lành, dễ thương. Đông, nhưng không ồn ào, người mua người bán nói chuyện với nhau nhỏ nhẹ, thân mật.
Minh chứng rõ nét nhất cho cái chuyện hiền lành dễ thương là: một thằng cha lơ ngơ như tui đi vô chợ, giơ máy chụp hình búa xua mà chả ai càm ràm; hỏi những câu ngớ ngẩn như "con này kêu là con gì" mà ai cũng sẵn lòng trả lời; hỏi giá đủ thứ mà hổng mua gì ráo trọi cũng không ai chửi, chỉ vui vẻ nói giá và cười cười thôi!
Thôi, không biết nói gì nữa, kể bằng hình vậy!
Phạm Hoài Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét