14 thg 10, 2010

Tự sự bên dòng sông

Năm 1982, tôi có một quyết định quan trọng trong cuộc đời mình: giã từ bục giảng trường đại học Bách khoa TPHCM để về làm việc tại Biên Hòa.

Hồi đó, tôi không biết gì về Biên Hòa và cũng không quen bất kỳ ai ở đó – trừ anh, một người bạn học cùng trường.

Ngày đầu tiên về Biên Hòa để… nộp đơn xin việc, anh đèo tôi đi bằng xe đạp, rồi chở tôi về nhà một người bà con ở bên sông Đồng Nai.

Anh nói: đây là cù lao. Tôi nghe vậy, và biết vậy (mãi sau này, tôi biết đó là cù lao Phố).


Lòng bâng khuâng vì sắp giã từ giảng đường, giã từ thành phố SG, ưu tư vì không biết có xin được việc làm nơi đất lạ hay không, tôi ngồi miên man suy tư bên dòng sông.

Dòng nước vẫn chảy xuôi…

Nhưng rồi tôi có cảm giác dòng sông đang đứng yên, còn tôi đang trôi đi, trôi đi… đến một nơi nào vô định.

Tôi nhớ mãi cảm giác đầu tiên khi đến Biên Hòa ấy: mình trôi đi bên dòng sông Đồng Nai, đến phương trời vô định.


Gần 30 năm trôi qua, tôi đã quá quen với thành phố Biên Hòa, với dòng sông Đồng Nai. Tôi đã nhiều lần đưa bạn bè đến tham quan cù lao Phố, thế nhưng tôi hoàn toàn không nhớ được đoạn sông mà tôi đã trôi đi, trôi đi ấy ở đâu.


Hôm nay, ngồi uống cà phê cùng người bạn cũ bên bờ sông Đồng Nai, tôi kể lại chuyện cũ và hỏi anh:

Khúc sông ấy ở đâu? Nó còn đó hay chỉ còn trong ký ức của tôi?
Còn tôi, và cả anh nữa, chúng ta đang ở đây nhìn dòng sông trôi hay là chúng ta đang trôi đi còn dòng sông ở lại? Trôi đi đâu, đi đâu?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét