Lưu Bình – Dương Lễ - Châu Long là ba người bạn cùng thi đại học. Dương Lễ làm bài thi rất tốt nên mặt tươi như hoa, tìm đến hỏi thăm Lưu Bình xem làm bài thế nào. Ngược lại, Lưu Bình mặt mày bí xị, mếu máo nói với Dương Lễ:
- Lễ ơi, chắc tui không qua khỏi con trăng này, tui hổng dám nói với ba má là con làm bài không được. Ít bữa nữa có kết quả thi rớt ba má tui sẽ buồn thê thảm, còn tui sẽ không còn mặt mũi nào ngó bạn bè, tương lai tui tiêu rồi Lễ ơi!
Dương Lễ vội an ủi bạn:
- Đừng buồn vậy mà. Thua keo này ta bày keo khác. Sang năm bạn thi tiếp cũng được mà, hoặc là bạn học trung cấp cũng được. Học trung cấp, có tay nghề giỏi, sớm ra làm việc được. Có khi bạn vào đời sớm hơn tui, lại đạt được thành công sớm hơn không chừng.
Lưu Bình quẹt nước mắt, gật đầu. Đúng lúc đó cô nàng Châu Long õng à õng ẹo bước tới, miệng cười hí hí. Hai bạn Lưu Bình – Dương Lễ đồng thanh hỏi:
- Sao rồi Châu Long? Bạn làm bài tốt lắm hay sao mà vui quá vậy?
- Ú ú, tui hổng có làm gì hết. Tui viết bậy bạ vô bài thi văn. Tui vẽ hình anh chàng giám thị ngố ngố vô bài thi toán. Còn bài thi lý thì tui chép nguyên một... bài hát vô luôn.
- Trời ơi! Vậy rớt còn gì? Phải ráng làm để có điểm, nếu không đậu đại học thì còn học trung cấp, cao đẳng chớ!
- Ủa, chớ đậu để làm gì?
Dương Lễ giãi bày lý lẽ với Châu Long. Nàng ta vênh mặt nói:
- Ông nghĩ sao mà nói tui như vầy lại đi học trung cấp? Đại học cô nương đây cũng cóc cần. Tui sẽ đi làm ca sĩ, nhiều tiền hơn mấy ông nhiều. Lại nổi tiếng mà chả cần phải mất mấy năm học đại học!
Lưu Bình gạt đi:
- Bà làm như là làm ca sĩ dễ lắm vậy. Phải có năng khiếu, phải khổ luyện chớ bộ muốn là được à?
Châu Long xì dài một tiếng, nói:
- Vậy thì tui sẽ cởi đồ chụp hình để bảo vệ môi trường. Ở truồng đâu cần học đại học, đâu cần biết chữ phải hông mấy ba? Lại được báo chí giới thiệu tới tấp, nổi tiếng ngay ấy mà!
- Má ơi cứu con! Tướng bà mà chụp hình đăng báo như vậy chắc tụi tui đui mắt hết!
Châu Long ỏn ẻn nói:
- Thiếu cha gì cách để nổi tiếng, trong đó không hề có cái cách đi học đại học hay học trung cấp của mấy ông. Không cần hát hay, không cần có phoọc đẹp cũng được. Thí dụ tui rêu rao là... tui tắm chung với con nhỏ nổi tiếng nào đó, tui rờ ngực nó và biết đó là đồ thiệt, không phải đồ giả. Thế là báo chí đăng tin lên, tui sẽ... nổi tiếng không thua gì con nhỏ đó! Hoặc là tui bù lu bù loa lên rằng ca sĩ X, người mẫu Y dám xài cái túi xách hàng hiệu hay cái đầm giống tui (dù có thiệt hay không có thiệt), vậy là tui cũng đã nổi tiếng rồi!
Lưu Bình và Dương Lễ cùng trợn tròn mắt ngó Châu Long, thốt lên: Pó tay!
Châu Long vẫn khinh khỉnh nói tiếp:
- Chưa hết đâu! Khi mấy trò đó chán rồi, tui lại giả bộ lộ hàng, rồi la lối lên rằng: Xin lỗi! Xin lỗi. Xong tui lại hát những bài hát dở ẹc đến mức người ta gọi là thảm họa V-pop. Tui sẽ được nêu tên lên báo liên tục ngày này qua tháng nọ. Nổi tiếng triền miên! Trong khi đó mấy ông cắm đầu cắm cổ học, ăn cơm bụi miệt mài mà chẳng có ai biết mấy ông là cái thằng khỉ gió nào trên cõi đời này cả. Vậy ai hơn ai nè?
Hai Ẩu
eChip số 292 - 7/2011
eChip số 292 - 7/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét