24 thg 12, 2010

Xây cầu Mới mới


Hôm nay, 24/12/2010, tại Biên Hòa tổ chức lễ khởi công xây dựng cầu Hóa An mới.

Cầu Hóa An là một trong những cửa ngõ vào TP Biên Hòa, qua quốc lộ 1K. Trước nay, dân Biên Hòa vẫn thường gọi đây là cầu Mới (thay vì tên cúng cơm của nó là cầu Hóa An). Tên gọi này bắt đầu từ hồi nó... mới xây xong, chỉ cách nay mới có... 40 năm!


Mặc dù cầu đã sập 2 lần (một lần hồi trước 1975, một lần hồi 1986) nhưng mà nó vẫn cứ mới!

Bây giờ, cầu đã tuổi già răng rụng, e rằng sẽ... sập lần thứ ba, nên cần phải làm cái cầu mới.

Vậy là dân Biên Hòa sẽ có cây cầu Mới mới, còn cầu hiện giờ sẽ gọi là cầu Mới cũ.

18 thg 12, 2010

Đặt tên công ty theo kiểu Hai Ẩu...

Hai Ẩu vừa mở ra một doanh nghiệp, chuyên làm dịch vụ tư vấn cho khách hàng là công ty về việc đặt tên công ty, đặt slogan...


Ông khách hàng đầu tiên gặp Hai Ẩu, ổng nói ổng chuyên làm Dịch vụ cung ứng Vật tư, và nhờ Hai Ẩu nghĩ ra một cái tên thiệt hay cho công ty của ổng.

Chuyện này dễ quá!

Người ta thường ghép từ để ra tên tắt, thí dụ như Xây dựng và Lắp đặt thì gọi là Xây lắp. Vì thế chẳng có gì khó khăn khi Hai Ẩu ghép từ Dịch vụ và Vật tư ra thành Công ty Dịch Vật để đặt tên cho công ty của ổng.

16 thg 12, 2010

Người quân tử đi thăm Vườn tượng Phạm văn Hạng

Cuối năm 2009, tui lang thang một mình ở Đà Lạt. Buồn, hoang mang. Bạn Trần Đức Tài đang sống ở đó, thấy tội nghiệp quá nên đưa tui đi chơi.

Đi đâu? Đồi Mộng mơ, Thung lũng Vàng, thác D'Atanla...? Ôi trời, những nơi đó quá quen thuộc và không phải cho cái gã tửng tửng đang trong trạng thái tưng tưng như tui.

Đi chơi ở chỗ nào mà các tour du lịch không biết, không đưa khách đến và... không tốn tiền càng tốt.

Thế là 2 gã tưng tưng đi dạo lung tung trong khu biệt thự cổ trên đường Trần Hưng Đạo (đã viết trong bài Biệt thự cổ ở Đà Lạt). Từ khu biệt thự này, tiếp tục đi bộ trên đường Trần Hưng Đạo rồi rẽ trái sang đường Yên Thế, tụi tui tới vườn tượng của điêu khắc gia Phạm văn Hạng.

Tui tự biết mình không thể viết về nơi này hay như anh Nguyễn Hàng Tình (một cư dân Đà Lạt) nên post lên bài viết của anh để các bạn đọc (Phạm Văn Hạng và vườn tượng đầu tiên ở Đà Lạt).


15 thg 12, 2010

Chuyện 1001 đêm: Ông lão đánh cá và vị thần


Ngày xưa, lâu lắm rồi (khoảng năm 2010), tại một làng quê ven biển có ông lão đánh cá nghèo khó nhưng rất cần cù. Một buổi sớm tinh mơ, như mọi sớm mai khác, ông ra biển đánh cá. Đã có lời thề từ nhỏ, nên mỗi lần ra biển ông chỉ tung 4 mẻ lưới mà thôi. Hôm ấy, mẻ lưới đầu ông chỉ kéo lên được mấy miếng rác, vỏ lon bia của khách du lịch quăng tứ tung. Hai mẻ sau cũng chỉ được mấy cành khô và vài con cá chết. Thất vọng, ông quăng mẻ lưới cuối cùng, thầm mong sẽ có nhiều cá về để nuôi gia đình.

Tấm lưới nằng nặng làm lòng ông mừng khấp khởi. Than ôi, khi kéo lên thì chẳng có cá mà chỉ có chiếc bình bằng đồng cũ xì. Chán như con gián, ông buồn tình quan sát chiếc bình, thấy nó có cái nắp vặn chặt trên miệng. Tò mò, ông vặn nắp để mở ra. Bụp một cái, có làn khói xám từ trong bình bay ra, vươn lên trời cao rồi làn khói từ từ tụ lại thành hình một… ông thần.


13 thg 12, 2010

Sức mạnh của Google


Lớp học ấy gồm toàn các ông chủ doanh nghiệp nhỏ.

Doanh nghiệp nhỏ nhưng doanh số to. Ông nào cũng có doanh số hàng tỷ đồng mỗi tháng.

Doanh số to nhưng kiến thức về quản lý nhỏ, kiến thức về công nghệ thông tin lại càng nhỏ tí, vì họ xuất thân từ những ngành nghề truyền thống của gia đình chứ không phải thông qua các trường lớp về quản lý.



Hiểu biết về Ai Ti nhỏ, nhưng ai cũng có một cái laptop rất to… tiền. Gọi là lấy uy vậy mà.

Do đó họ mời thạc sĩ Lê Tèo tới để giảng về cách xài cái laptop, xài Ai Ti trong doanh nghiệp của mình.

Thạc sĩ Tèo nghĩ mà thương hại: Đường đường cũng là giám đốc như ai, mà các vị này không biết gửi email, không biết tìm kiếm thông tin trên mạng…

11 thg 12, 2010

Đệ tử Cái bang


Cửa mở. Hai Ẩu giật mình nhìn thấy một… quái vật xuất hiện trước cửa nhà mình!
Không, đó chính là Ba Trợn trong bộ dạng thê thảm chưa từng có. Đầu tóc rối bù, áo quần sộc sệch, gương mặt thất thần. Nhìn xuống chân càng bi đát hơn, một chân còn giày, một chân chỉ còn chiếc vớ rách bươm, chiếc giày đã biến đi đâu mất.

Ba Trợn thều thào: Nước! Nước! Cho xin tí nước!

Hai Ẩu nhìn lên trên một chút, chỗ dưới bụng Ba Trợn, thấy hắn đang dùng hai tay bụm chặt chỗ đó. Hai Ẩu sững sờ hỏi: Cái đó… cái đó của chú mày cũng bị mất luôn hả? Chú mày bị đánh ghen hả?


9 thg 12, 2010

Cafe sách Hoa Violet Ngày Thứ Tư

Trong khuôn viên khu biệt thự cổ CADASA ở Đà Lạt có một quán cafe mang tên khá gây sự chú ý: Cafe Sách Hoa Violet Ngày Thứ Tư.


HOA VIOLET NGÀY THỨ TƯ là tên một  truyện ngắn của nhà văn Pháp André Mauroix nổi tiếng.

HOA VIOLET NGÀY THỨ TƯ là câu chuyện tình lãng mạn, giữa người lính André và cô ca sĩ Jennie xinh đẹp, lừng danh một thời. Cứ mỗi chiều thứ tư, chàng lính trẻ ôm một bó hoa Violet với lòng náo nức, rạo rực đến nhà hát lớn kinh thành Paris và chờ đến cuối giờ cô ca sĩ hát xong sẽ cố vượt lên phía trước để tặng cho được những đóa hoa tươi thắm. Nhưng gần như không có lúc nào chàng lính trẻ thực hiện được mong ước của mình, vì vây quanh nàng ca sĩ là những bá tước, vương tôn, công tử,… Gần như nàng ca sĩ lừng danh ấy không hề để ý đến người lính trẻ đứng ở một góc của nhà hát đang nhìn mình say đắm. Tuy vậy, chàng lính trẻ André vẫn không nản lòng, cứ kiên nhẫn đến nhà hát vào mỗi chiều thứ tư với hy vọng tặng được cho người mình yêu những đóa hoa violet tươi thắm.


Biệt thự cổ ở Đà Lạt

Trên đường Trần Hưng Đạo, thành phố Đà Lạt, có 13 ngôi biệt thự cổ kiểu Pháp.13 căn biệt thự cổ này có diện tích từ 3.000 đến 7.000 m2 mỗi căn (tính cả khuôn viên) gần như bỏ hoang.

Thế rồi vào năm 2005, công ty cổ phần CADASA trúng thầu thuê 13 căn biệt thự này trong vòng 50 năm, với giá thuê là 4 tỷ đồng/năm, đóng tiền trước 5 năm. Nghĩa là CADASA phải bỏ ra ngay 20 tỷ đồng để thuê một đống Nền cũ lâu đài bóng tịch dương.



8 thg 12, 2010

Sinh nhật Bùm

Sinh nhật Bùm



Bùm được tặng một món quà rất quý: Quyển Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh với chữ ký tặng của tác giả.


7 thg 12, 2010

Tỷ phú Việt Nam? Ắt là dân Bình Định!

Tui dùng phương pháp quy nạp để chứng minh định lý này: Tỷ phú Việt Nam đa phần là dân Bình Định!

Đây nè, Đoàn Nguyên Đức (Hoàng Anh Gia Lai, một trong những người giàu nhất VN trên thị trường chứng khoán, người VN đầu tiên dám chơi máy bay riêng), Dương thị Bạch Diệp (Cty Bất động sản Diệp Bạch Dương, nữ tỷ phú đã từng chơi chiếc Roll Royce mấy chục tỷ), Huỳnh Phi Dũng (tỷ phú, chủ khu du lịch Đại Nam và vô số thứ khác), bà Tư Hường (nghe đồn rằng bà này mới thực sự là người giàu nhất Việt Nam)...

Tui không có ý định chứng minh định lý đảo (Đa phần dân Bình Định là tỷ phú VN), vì e rằng định lý đảo không đúng.

Nếu định lý đảo mà đúng thì giờ này tui đã chạy ra ngoài ấy, xun xoe bên cạnh mấy cha blogger Giáp Gà, Bá Phùng, Khắc Huân... rồi... He he he!

Mấy cha ơi, mình hông giàu tiền thì giàu tình giàu nghĩa cũng được rồi, heng? Bữa nào để dành tiền ra đó chơi một chuyến nha!

6 thg 12, 2010

Câu thần chú

Anh bạn T thân mến của tôi kể rằng trong tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió anh ta thích nhất đoạn này:
Nàng Scarlett trong cảnh khốn quẩn quyết tìm đến Butler để xin lấy ông ta, để xin vay mượn tiền. Cố lo một bộ quần áo tươm tất cắt bằng vải màn, cố giữ thái độ nhẫn nhịn, cố rất nhiều thứ... để đến gặp Butler lúc ấy đang ở trong tù. Lời cầu xin của nàng không được đáp ứng!
Mệt mỏi, bực tức, lo âu, Scarlett không còn biết phải làm gì nữa, nàng quay về và thốt lên:...
Nàng Scarlett thốt lên: Thôi, mặc kệ mọi việc, đi ngủ đây!
Anh T nói rằng chính câu này (Thôi, mặc kệ mọi việc) là cái câu mà anh tâm đắc nhất, nó giúp anh quên hết mọi ưu phiền.

Chiều nay, ngồi uống cafe với anh P. Thấy mặt tôi đầy vẻ lo âu, anh bày cho một giải pháp.
Tôi chỉ cho anh một câu thần chú, bảo đảm rằng đọc lên anh sẽ hết lo âu ngay!
Nhớ tới chuyện của anh T, tôi đáp liền:
- Tôi biết câu đó rồi. "Thôi mặc kệ nó đi", đúng không?
- Chưa đúng lắm.Câu thần chú đó là vầy: KỆ MẸ NÓ!
Ờ, phải.

KỆ MẸ NÓ!

Buổi sáng lên chùa

Từ nhà tui nhìn ra phía xa có một ngọn núi nhỏ như vầy


Đó là núi Châu Thới, thuộc địa phận tỉnh Bình Dương. Trên núi có một ngôi chùa, gọi là Châu Thới Sơn Tự.

Sáng nay, uống cà phê xong, tui đi mua báo, và đi thẳng lên chùa núi Châu Thới... đọc báo.


Đường lên núi, tay cầm tờ báo

nhìn xuống dưới có mấy chú nhỏ đang câu cá

Tới nơi, thấy thằng khỉ này đang trèo lên đầu Phật

Phật nhăn nhó, thằng khỉ thì bình thản vắt chân chữ ngũ

Rồi lại tỉnh bơ trèo lên đầu Phật nữa

tui bèn chiến đấu với khỉ

Khỉ chạy... mất dép


Tui ung dung ngồi đọc báo dưới chân rồng.

Đọc xong rồi, thong thả xuống núi, đi dzìa.

He he he, sướng!




Hai Ẩu

2 thg 12, 2010

Dịch... vật!


Vậy là Google Translate có thêm phần tiếng Việt. Giờ đây bạn có thể nhờ công cụ này dịch từ Việt sang Anh, Anh sang Việt, dịch cả đoạn văn, thậm chí cả trang web.

Hiệu quả dịch ra sao? Nhanh ác chiến và… dzui ác chiến! Dzui ra sao thì nhiều bài đã viết, tui không kể lại đâu. Bạn hãy tự mình khám phá đi nha. Hãy thử một lần xem sao, bạn sẽ… thấy tếu ngay mà!

Viết chương trình dịch từ Việt sang Anh là cả một sự vật lộn, nhiều thứ rắc rối lắm. Xin kể nghe chơi một thí dụ.

Bất kỳ ai dùng hệ soạn thảo văn bản trên máy tính đều biết một khái niệm là Từ (Word). Định nghĩa thuần túy IT thì: Từ là một chuỗi ký tự liền nhau mà ở giữa nó không có dấu phân cách. Có nghĩa là chương trình máy tính xác định đâu là một từ bằng cách bóc lần lượt các ký tự liên tiếp nhau, cho đến khi gặp dấu cách thì ra được một từ. Như vậy, từ trong thuật ngữ tin học giống như từ trong ngữ văn tiếng Anh.

1 thg 12, 2010

Bây giờ nàng bạc sương tóc mây

Thập niên 1960, nhạc sĩ Y Vũ sáng tác bài Năm 2000. Lúc ấy, còn trên ba mươi năm nữa mới đến năm 2000. Quãng thời gian không dài, nhưng cũng là nửa đời người, và nhiều người thuở ấy không mong mình tồn tại trên cõi đời đến một năm tháng xa xôi như vậy. Cũng vì thế nên lời ca man mác u hoài...


       

Năm 1977, tôi 18 tuổi, năm xa rời trường cũ bạn cũ và cũng xa rời thị trấn Xuân Lộc đìu hiu đất đỏ. Một trong những buổi chiều tà cuối cùng ở Xuân Lộc, Long Khánh, tôi đạp xe vòng quanh những con đường mòn đất đỏ hoang vắng, cỏ lau phất phơ, bụi đỏ bay mờ mịt.

Còn 23 năm nữa mới đến năm 2000. Tôi bỗng tưởng tượng mình đang ở năm 2000 và đang quay về vùng ký ức xa xôi từ thuở nào.


28 thg 11, 2010

Ông trùm kinh doanh bất động sản

Search Google với cụm từ "Ai mua trăng tôi bán trăng cho""Kinh doanh bất động sản" thấy có 33 kết quả. Rõ ràng có không ít người đã thấy được thiên tài kinh doanh bất động sản của Hàn Mặc Tử từ hơn 70 năm trước (1938).


Tui không phải nhà kinh doanh bất động sản nhưng xin được phép bình luận về tài năng kinh doanh của ông trong lĩnh vực này.

25 thg 11, 2010

Chuyện kể mùa Xuân (tiếp)

Câu chuyện mùa Xuân năm 2005 của tôi phải được kể tiếp phần thứ ba: Cõi tâm linh và cõi tục thì mới trọn vẹn.

Tuy nhiên rút kinh nghiệm, tôi sẽ không kể bằng giọng của PHN nữa mà kể bằng giọng của Hai Ẩu - nghe cho vui hơn!

Cõi tâm linh và cõi tục
Ra Tết, sợ tôi bị stress, chị Lý là chị dâu tôi ở TPHCM rủ đi một chuyến hành hương cho tâm hồn thanh thản.

Chị Lý cũng là bà chủ. Bà chủ đại lý vé số. Đã là bà chủ thì phải có nhiệm vụ thưởng cho nhân viên của mình đi du lịch khi Tết đến.

Nhân viên của đại lý vé số là ai? Đương nhiên là mấy bà già bán vé số mà các bạn thường gặp ở ngoài đường (cũng có ông già, nhưng nói chung đa số là bà già).

Sức mạnh của truyền thông xã hội

Chiều ngày 23/11/2010, một đoạn video clip dài hơn 1 phút của ai đó được đưa lên YouTube, mô tả một phụ nữ đang tắm cho một đứa bé mà như đang hành hung.

Cùng ngày, hàng loạt phản hồi của cộng đồng mạng bày tỏ sự bức xúc, lên án hành vi của người phụ nữ ấy.

Trưa ngày 24/11/2010, tức chưa đầy 1 ngày sau khi doạn video clip được post lên mạng, các đơn vị chức năng đã điều tra ra địa điểm, nhân vật... và người phụ nữ có hành vi bạo hành trẻ em ấy đã bị bắt giữ.

Sự việc này gợi nhớ đến vụ việc bảo mẫu Quản thị Kim Hoa bạo hành trẻ em tại Biên Hòa (mà đài truyền hình Đồng Nai đã thực hiện một thiên phóng sự gây xôn xao dư luận).

Phóng sự ấy đã được giải thưởng báo chí, và những người thực hiện đã tốn biết bao nhiêu công sức.


24 thg 11, 2010

Chuyện kể mùa Xuân

Tôi sắp kể cho các bạn nghe câu chuyện về một mùa xuân trong đời mình. Không vui và cũng không thú vị. Đó là mùa xuân năm 2005....

Mùa Xuân và Nỗi Cô đơn


Mùa Xuân là mùa của Tình yêu, của sự sum họp. Nếu bạn không có được những điều đó thì khi nhìn những người khác tận hưởng niềm vui bạn càng cảm thấy tủi thân và đắng ngắt cả lòng.

Từ ngày vợ tôi mất đi, mỗi lần Tết đến tôi lại rơi vào sự hụt hẫng ấy.

Cạnh nhà tôi là căn nhà lụp xụp của vợ chồng ông thợ đóng giày, đã nghèo lại có đứa con gái tật nguyền (nghe nói bị chất độc da cam). Vậy đó, nhưng những ngày cuối năm nhìn hai vợ chồng lăng xăng đi mua mấy giỏ hoa vạn thọ về chưng mà thấy thương. Hình như chỉ chừng hai ba chục ngàn, và năm nào họ cũng mang cho tôi một cặp vạn thọ để ở trước nhà. Ừ, cái hạnh phúc đơn sơ vậy mà mình cũng chẳng có được nhỉ? Chẳng có ai đó để cùng mình đi ngắm chợ hoa, cùng nhìn và khen hoa đẹp, rồi mang về những chậu hoa đơn sơ đặt ở sân nhà…

23 thg 11, 2010

Quên quên nhớ nhớ


Một người bạn - bạn học hồi cấp 1 - bỗng dưng gọi điện đến.

Không nhớ là ai, thậm chí khi bạn đã xưng tên và gợi nhớ. Cũng phải thôi, từ sau ngày 30/04/75 đến giờ không hề có dịp gặp lại, cũng không hề có dịp nào nhắc đến bạn. 34 năm rồi kể từ khi cái tên và gương mặt ấy bị xóa đi trong ký ức của mình. Nếu tính luôn cả quãng thời gian không học chung với nhau từ khi lên cấp 2 cho đến ngày Giải phóng thì gần tròn 40 năm. Ngần ấy thời gian đủ để bao nhiêu chuyện xảy ra trong đời con người. Vinh quang, thất bại, kiêu hãnh, tủi nhục, tử biệt, sinh ly...


18 thg 11, 2010

Tứ tuyệt

Trên cả sự tuyệt vời
ấy là niềm tuyệt vọng
nên tuyệt nhiên
ta tuyệt tích giang hồ


17 thg 11, 2010

Tháng Mười Một

Không biết vì sao những biến cố đau lòng nhất trong cuộc sống riêng của tôi lại rơi vào tháng Mười Một.

Cũng không biết sự ngẫu nhiên đó rơi vào tháng Mười Một (Dương lịch) hay tháng Mười (Âm lịch).

Vì là chuyện rất riêng, nên xin phép không nói những biến cố đau lòng đó là gì, chỉ liệt kê thời điểm thôi

  • 21/11/2000 (26/10 Canh Thìn)
  • 16/11/2003 (23/10 Quý Mùi)
  • 18/11/2009 (02/10 Kỷ Sửu)
Người ta nói rằng mỗi người có tháng xui trong năm, không biết có đúng không?

Cũng không biết có phải do tự kỷ ám thị không mà từ 10 năm nay, cứ đến khoảng tháng 11 (Dương lịch, hay tháng 10 Âm lịch cũng không rõ) thì tôi lại thấy cái đầu mình ngu ngu, tâm trạng mình ủ ê, thể xác mình bệnh hoạn...

Chỉ có một điều tôi chắc chắn. Đó là tôi đang lười biếng, chẳng chịu làm gì cả. Và tôi ngụy biện để tự bênh vực cho mình: Tháng này XUI mà, làm chi cho mệt!

16 thg 11, 2010

Bắt được con cò

Sáng nay ngồi uống cà phê ở Biên Hòa, ngắm lục bình trôi trên sông Đồng Nai

... thương những đời như lục bình trôi...

Lục bình trôi cô đơn giữa lòng thành phố
Có một cánh cò đứng cô đơn trên giề lục bình cô đơn
Có một gã cô đơn giơ máy chụp hình lên, bắt được con cò cô đơn.



Ơ hơ, bắt được con cò!

12 thg 11, 2010

Điều ước


Có một nàng thiếu nữ
Ngồi buồn dưới cội hoa
Mong manh gầy cánh hạc
Ngơ ngác nhìn sương sa


11 thg 11, 2010

Ai online? Ai lên mạng? Trong trần ai, ai dễ biết ai?

Tui tự đặt ra 3 câu hỏi: Ai lên mạng? Vì sao lên mạng? Lên mạng làm gì?

Qua công trình nghiên cứu công phu, mất gần... cả phút đồng hồ, tui đã tìm ra lời đáp rất cô đọng như sau:
  • Ai lên mạng? TUI
  • Vì sao lên mạng? QUỞN
  • Lên mạng làm gì? CHƠI
Công trình nghiên cứu tới đây là kết thúc. Thế nhưng thấy có một số khảo sát công phu hơn với nhiều thông tin chi tiết, nên tui xin đưa lên đây để các bạn cùng tham khảo cho vui.

Những số liệu sau đây được lấy ra từ ADMA Digital Marketing Yearbook 2010 của Hiệp hội Marketing Số Châu Á (Asia Digital Marketing Association), phần post lên bữa nay là những số liệu trả lời cho câu hỏi: Ai lên mạng?


8 thg 11, 2010

Chuyện không dành cho nhà báo

Bạn tui làm nghề báo.

Tui nói với ảnh là báo chí phải đưa tin thiết thực, phản ảnh chính xác cuộc sống.

Ảnh "sửa mo-rát" tui, nói là phải đưa tin thiết thật chứ không phải thiết thực.

Tui cãi, nói rằng thật là từ Việt, còn thực là từ Hán Việt. Chữ thiết là Hán Việt, do đó phải đi với chữ thực, thành thiết thực mới đúng.

Ảnh vẫn bảo lưu ý kiến, cho rằng nhà báo phải đưa tin thiết thật.

Tui tức anh ách, nghĩ thầm: Thằng cha này là nhà báo mà chữ nghĩa trật lất!

Về nhà ngẫm nghĩ, tui vô tình nói lái 2 chữ thiết thật thành... thất thiệt. Lúc ấy mới biết nhà báo mình thâm thúy quá xá!

7 thg 11, 2010

Giông


Chiều nay uống cà phê ở quán Cây Bàng.

Ở đây cà phê dở tệ, kiến trúc và nhạc cũng chẳng hay ho gì cho lắm, chỉ được cái ngay bờ sông Đồng Nai. 

Có gió mát, có những cây bàng lòa xòa cành lá ra sông, có lục bình trôi lênh đênh, lênh đênh... Và có điều này nữa, nơi đây không phải là chỗ ngồi của nam thanh nữ tú mà là của những ông bạn già!


6 thg 11, 2010

Giá trị của một con người bằng bao nhiêu?

Hồi xưa tôi có đọc một câu (hình như là của Lev Tolstoi) như thế này:

Giá trị của mỗi con người là một phân số mà tử số là cái mà họ thực sự có được còn mẫu số là cái mà họ nghĩ rằng mình có.
 
Tôi tin câu này như một định đề toán học và hí hoáy dựa vào định đề này để tính toán giá trị của mỗi con người (kể cả của chính mình, than ôi, cứ theo định đề này thì giá trị của chính tôi bao giờ cũng nhỏ hơn 1!!!). 

Tôi tính ra ông này bằng 1,2 – ông kia bằng 1,5, gã nọ là 0,7 – còn bậc chức sắc ấy là… 0,1, v.v… (hỡi những người bạn thân của tôi, đừng buồn nếu biết rằng tôi méo mó tính giá trị của bạn bằng những con số số học, và yên tâm rằng tôi sẽ không nói cho bạn hoặc bất kỳ ai rằng tôi tính ra bạn bằng… bao nhiêu đâu).
 
Nôm na là ai càng khiêm tốn (tức là mẫu số càng nhỏ) thì giá trị càng lớn, cho dù năng lực của người ấy không cao.
 
Dường như là tục ngữ Việt Nam có một câu như sau: Khiêm tốn bằng bốn tự kiêu!
 
Nếu chấp nhận đây là một định đề, thì mẫu số của một quý ngài khiêm tốn nào đó sẽ phải nhân lên 4 (và hơn thế nữa!), và như vậy giá trị của ông ta sẽ giảm đi hơn 4 lần.
 
Dùng phép tính số học để tính toán giá trị một con người không được nhỉ? Các bạn nghĩ sao?

3 thg 11, 2010

Đồng Nai, mảnh đất rồng nằm

Hà Nội có Thăng Long, Quảng Ninh có Hạ Long, còn Đồng Nai có Long Ẩn...

Đồng Nai gắn liền với con sông cùng tên, đây là con sông lớn thứ nhì miền Nam (sau Cửu Long). Điều đặc biệt là đây là con sông lớn mà từ thượng nguồn đến hạ nguồn đều nằm trọn trong lãnh thổ Việt Nam. 

Sông Đồng Nai dài 586 km, khởi nguồn từ cao nguyên Lâm Viên (Lâm Đồng) và đổ ra biển ở Cần Giờ (TPHCM), đi qua các tỉnh Lâm Đồng, Đắc Nông, Bình Phước, Đồng Nai, Bình Dương, Thành phố HCM - nếu kể cả phụ lưu của sông Đồng Nai là sông Vàm Cỏ thì con sông này còn chảy qua Long An. (Sông Hồng bắt nguồn từ Vân Nam, Trung quốc, còn sông Cửu Long cũng bắt nguồn từ Trung quốc, chảy qua Lào, Thái Lan, Myanmar, Camphuchia trước khi đổ ra biển ở Việt Nam).

Ngày xưa ấy, sông Đồng Nai có tên là Phước Long Giang (theo Gia Định thành thông chí của Trịnh Hoài Đức), nghĩa là con sông rồng mang phước đến cho vùng đất này.

Sông Đồng Nai và Bửu Long 


Luôn luôn lắng nghe, lâu lâu mới hiểu!

Bữa nay có người gọi điện, chửi tui tắt bếp luôn. Mà người ta... chửi đúng. Cho nên tui chịu trận mà nghe, chả nói gì.

Bữa nay dự một buổi họp. Họp nói lảm nhảm đủ thứ. Chẳng có cái gì sai, chỉ có điều chẳng biết lảm nhảm thế để làm gì. Bởi vậy, chỉ ngồi nghe, chả nói gì.

Bữa nay ngồi uống cafe với người bạn thân. Bạn tâm sự nhiều điều. Khi có người bạn tâm sự cùng ta thì ta phải biết lắng nghe. Bởi vậy, chỉ lắng nghe, chả nói gì.

Vì chỉ có ngồi nghe, nên bây giờ mới viết entry này. Để chi hả? Để gọi là có nói, cho nó quân bình tâm sinh lý vậy mà!

2 thg 11, 2010

Không đề

Tôi có bảy niềm hy vọng, đó gọi là Thất vọng.
Tôi có niềm hy vọng tuyệt vời, đó gọi là Tuyệt vọng.
Tôi luôn tiến lên hàng đầu, đó gọi là Đầu hàng.

Con đường xưa em đi


Lần đầu đặt chân đến Phú Quốc, tôi ngỡ ngàng khi thấy những con đường đất đỏ của hòn đảo này giống Long Khánh đến lạ lùng. Giống ở chất đất đỏ quạch, ở những tảng đá ven đường, cả ở những vườn cây bên đường. Và giống cả người bạn cùng đi, đang đèo tôi trên xe gắn máy: Lê Hồng Đức, người bạn đồng hương.

Hơn ba mươi năm trước, khi còn là học sinh, tôi vẫn thường đi bộ trên những con đường đất đỏ ấy để vô rẫy sau giờ đi học và đi bộ từ rẫy về nhà trong buổi chiều tà. Làm rẫy thì cực lắm, nên cũng chẳng mơ mộng gì để thấy yêu con đường đất đỏ. Có thích chăng là những con suối nhỏ, có thể vẫy vùng tắm mát sau buổi làm mệt nhọc.

1 thg 11, 2010

Chuyện chú Cuội

[Truyện ngắn 50 chữ]


Chuyện kể rằng chú Cuội nói dối nên bị bay lên cung trăng. Hằng Nga cũng ở đó, vậy cô có nói dối không?

Hằng Nga cũng nói dối, nhưng vì là phái đẹp cho nên chú Cuội đỡ dùm và nhận hết lỗi về mình!

30 thg 10, 2010

Dịch thuật



Tui chơi trò dịch thuật với một chuyên gia tiếng Anh.

Nó đọc một câu tiếng Anh, tui sẽ dịch câu đó ra tiếng Việt.

Nó đọc: Let it be!
Tui dịch liền: Hãy để sự việc diễn ra như thế!
Nó nói: Sai bét, dịch là Kệ mẹ nó!

Nó đọc tiếp: The tomb of his father.
Tui dịch: Ngôi mộ của cụ thân sinh anh ấy.
Hắn nói: Sai bét, dịch là Cái mả cha nó!

Tui nổi nóng, đọc một câu tiếng Anh cho nó dịch: Fairy Teacher Father You!
Nó nghệch mặt ra, hỏi: Là cái gì?
Tui gào lên: Là Tiên sư cha mày!

Hai Ẩu

29 thg 10, 2010

Lễ hội văn hóa cà phê

(Ghi chú: Bài viết ngày 15/12/2007)
___
Hôm nay tôi đi xem Lễ hội Văn hóa cà phê.

Nếu bạn không quá khó tính, có thể xem là lễ hội đã thành công. Những nhà tổ chức đã có công đưa về những cây cà phê từ Dak Lak, có cả đất đỏ Ban Mê... Có ly cà phê lớn nhất thế giới, có mô hình quy trình sản xuất cà phê... Có bài nói chuyện giao lưu của Vũ Khiêu, Dương Trung Quốc, Đỗ Trung Quân... Có âm nhạc đậm chất Tây Nguyên... và dĩ nhiên là không thiếu những quán cà phê (uống miễn phí).

Những nội dung đó của lễ hội, bạn có thể đọc ở nhiều nơi. Ở đây tôi muốn nói chuyện khác...

Tôi đứng trước tấm bạt phơi cà phê trên sân. Những nhà tổ chức đã có công trãi bạt và đổ cà phê hột để phơi trên sân, y như là phơi cà phê thật. Cô phục vụ rất lịch sự và duyên dáng hỏi: Anh có cần nghe giới thiệu về cây cà phê không ạ?

Tôi gật đầu, cô bắt đầu giới thiệu: Đây là giống cà phê Robusta, còn gọi là cà phê vối.... Rất mạch lạc, dễ hiểu.


28 thg 10, 2010

Uống cà phê

Tôi vừa đi uống cà phê về.

Người ta nói rằng uống cà phê không chỉ là uống ly cà phê, mà còn là thưởng thức không gian, âm nhạc của quán, và còn là ta đi uống cà phê với AI.

Bởi thế, tâm lý người ta thường đi uống cà phê ở những nơi quen thuộc, nơi đó mình có thể gặp và trò chuyện với những người hợp gu.

Trưa nay, sau giấc ngủ dài say sưa của ngày Chủ nhật, tôi lang thang ra quán cà phê quen thuộc, yên tâm là sẽ gặp bạn bè quen. Tôi không gọi điện rủ rê ai cả, vì nghĩ rằng cần phải tôn trọng thời gian riêng tư của mọi người trong một buổi chiều Chủ nhật. Và cũng bởi vì nếu không có bạn bè quen nào đang ngồi quán thì cũng có anh chủ quán để mà tếu táo vạn sự trên đời.

Quán cà phê chiều Chủ nhật vắng thiệt, chẳng có ai quen. Anh chủ quán chắc giờ này còn ngủ hay đang phiêu lưu đâu đó.


25 thg 10, 2010

Quota số mệnh

Bạn tôi là người rất tin vào khoa tử vi.

Năm nay là năm tuổi của anh, và cũng là năm tuổi của tôi – vì 2 chúng tôi cùng tuổi.

Hôm chia buồn vì cái chết của má tôi, anh vận dụng cái kiến thức tử vi của mình để phán rằng: Năm nay là năm tuổi, vì vậy bạn phải gặp đại hạn là điều tất nhiên rồi. Thế rồi anh tỏ ra không ít lo âu khi thấy mình… chưa xui. Anh nhắc đi nhắc lại rằng ba má anh đều đã già yếu bệnh tật, cứ phải vào ra bệnh viện thường xuyên mà năm nay lại là năm tuổi của mình nên anh lo lắng quá.

Ít hôm sau, anh gọi điện cho tôi, nói như reo lên rằng: Tôi bị xui quá bạn ơi. Trong công ty, tụi nó “chơi” tôi bị bầm dập te tua rồi! (Cần nói thêm rằng anh đang làm trợ lý tổng giám đốc cho một công ty lớn của nước ngoài, một vị trí nhiều danh vọng và cũng đầy rủi ro).


17 thg 10, 2010

Đi Cà Mau nhậu đi!

Tui đi Cà Mau lần đầu tính đến nay đã 8 - 9 năm rồi. Chuyện xưa lắc.

Thế nhưng cách đây mấy ngày, có tay nông dân Cà Mau thứ thiệt là Võ Đắc Danh bỗng cao hứng rủ tui đi nhậu, bởi vậy tui phải kể lại chuyện này - chuyện tui làm rúng động dân nhậu xứ Cà Mau - để Võ Đắc Danh biết thế nào là lễ độ!



Chuyện là như vầy…

Hồi đó tui mới bắt đầu làm máy notebook thương hiệu VINACOM. Một phần là nuôi mộng bành trướng, phần khác là ham dzui, nên tui nghe lời mời của một chú em ở Cà Mau, lò dò bò xuống đó để tài trợ cho một cuộc thi tin học của tỉnh nhằm quảng bá thương hiệu.


14 thg 10, 2010

Tự sự bên dòng sông

Năm 1982, tôi có một quyết định quan trọng trong cuộc đời mình: giã từ bục giảng trường đại học Bách khoa TPHCM để về làm việc tại Biên Hòa.

Hồi đó, tôi không biết gì về Biên Hòa và cũng không quen bất kỳ ai ở đó – trừ anh, một người bạn học cùng trường.

Ngày đầu tiên về Biên Hòa để… nộp đơn xin việc, anh đèo tôi đi bằng xe đạp, rồi chở tôi về nhà một người bà con ở bên sông Đồng Nai.

Anh nói: đây là cù lao. Tôi nghe vậy, và biết vậy (mãi sau này, tôi biết đó là cù lao Phố).


Núi Chứa Chan


Ở Long Khánh không có sông, chỉ có suối, và núi.

Núi có tên rất thơ: núi Chứa Chan.

Chứa Chan là ngọn núi cao thứ nhì ở miền Đông Nam bộ (chỉ sau núi Bà Đen ở Tây Ninh), trên núi có chùa Gia Lào (người ta còn gọi là núi Gia Lào hoặc núi Gia Ray).

12 thg 10, 2010

Chụp hình chung với người nổi tiếng

Chiều nay ngồi uống cà phê với bạn bè, nghe kể về những người được chụp hình chung với người nổi tiếng mà thèm nhểu nước miếng (xin lỗi, nghe hơi mất vệ sinh, nhưng thiệt tình là như vậy).

Nghe kể anh X nào đó có cái hình chụp chung (chính xác là đứng gần) với ông Nông Đức Mạnh, mừng quá phóng to ra, lộng kiếng treo giữa nhà. Rồi anh Y, anh Z có hình chụp chung với ông Kiệt, ông Giáp... nghe mà mình há hốc mồm ra kính phục.

Còn nhớ năm nào đi dự triển lãm Computer Expo, thấy gian hàng của FPT có hình TGB đang bắt tay Bill Gates mà bủn rủn tay chưn. Ganh tị ơi là ganh tị!

Tui mà có cái hình chụp chung với ông bà nào nổi tiếng (ờ, mà có lẽ chỉ cần blogger nổi tiếng nào đó thôi cũng... chấp nhận được, không dám đòi hỏi các chính khách) là tui sẽ phóng thiệt to ra, treo chình ình ngay giữa mặt tiền showroom, khiến cho ai nhìn qua cũng phải kính cẩn nghiêng mình, thành kính phân ưu!

Đêm trong rừng

Có lẽ các bạn trẻ chưa từng biết bài hát này?

Điều này là đương nhiên, bởi vì đây không phải là một bài hát ở thời của các bạn.

Đây cũng không phải là một bài hát ở thời của tôi (một người ở tuổi trên 50)

Đây là một bài hát ở thời của ba tôi (ở tuổi ông nội của thế hệ 8X)

Bài hát Đêm trong rừng của nhạc sĩ Hoàng Quý (1920 - 1946), ra đời khoảng năm 1942.


...

Có lẽ các bạn trẻ chưa từng nghe 2 giọng ca này?

Điều này là đương nhiên, bởi vì đây không phải là những giọng ca ở thời của các bạn.

Đây cũng không phải là những giọng ca ở thời của tôi (một người ở tuổi trên 50)

Đây là những giọng ca nổi tiếng ở thời của ba tôi (ở tuổi ông nội của thế hệ 8X)

Đó là cặp song ca nổi tiếng một thời: Ngọc Cẩm - Nguyễn Hữu Thiết (thân sinh của ca sĩ Hồng Hạnh).

11 thg 10, 2010

Ai là kẻ anh hùng?

Bạn muốn là một anh hùng ư? Cũng không khó lắm.
Điều kiện cần và đủ là: Bạn tên Hùng, có ít nhất một đứa em. Nó sẽ gọi bạn là ANH HÙNG!

Bạn muốn được mọi người thương nhớ? Cũng không khó lắm.
Chỉ cần bạn tên Nhung. Mọi người sẽ nhớ nhung.
Thậm chí, có những anh chàng dám tỉ tê với người yêu rằng đang nhớ đến bạn: Em ơi, anh nhớ Nhung vô vàn!

Và cuối cùng - cái này mới quan trọng. Bạn có biết ai là người mà hầu hết mọi thiếu nữ đều muốn... hôn không?

Là TÔI dấy các bạn!

Không tin à? Bạn cứ hỏi thử xem, có phải hầu hết thiếu nữ đến tuổi lấy chồng đều mong muốn chuyện Hôn (anh) Nhân?


Từ Bắc vô Nam nối liền nắm tay


Hồi nhỏ đi học, tui được dạy câu: Một giọt máu đào hơn ao nước lã.


Tôi nghiệm ra thế này: Câu tục ngữ này có tự ngàn xưa, như vậy phải xuất phát từ tổ tiên người Việt ta nơi đất Bắc. Bởi vậy đồng bào miền Bắc vận dụng câu này rất tốt trong mọi quan hệ giao tế, làm ăn. Luôn luôn ưu tiên, giúp đỡ cho bà con, họ hàng. Đáng quý thay! Đáng quý thay!

8 thg 10, 2010

Chỉ biết yêu anh thôi...

Hồi xưa (lâu lắm rồi, cỡ 30 năm chớ không ít), nghe mấy câu hát của cô gái Tây nguyên này "phê" luôn - nó cháy bỏng nồng nàn mà lại vô cùng chân chất thiết tha (nghe trên ti-vi, chớ không phải gặp cô gái Tây nguyên):

Ê....

Em không biết hát cho đôi tay anh đàn
Em không biết múa cho môi anh thổi khèn
Này người yêu ơi
Em không biết múa
Em không biết hát
Chỉ biết yêu anh thôi...

7 thg 10, 2010

Đi ăn mày

Hai Ẩu bị gậy đi ăn mày
Mệt quá ôm gậy nằm nghỉ trên chiếc võng rách



6 thg 10, 2010

Lại bị dụ

Tối Chủ nhật, Bùm cầm tờ báo Hoa Học trò, hỏi Hai Ẩu: Ba đọc tin này chưa?
  • Tin gì vậy con?
  • Từ ngày 2 - 11/7 tại Nhà Triển lãm Thành phố có đợt bán sách giảm giá đặc biệt từ 10% - 80%.
  • Ờ, vậy là con định đi mua sách? Cũng được, nhưng có khi con mua giảm được vài chục ngàn mà chi phí đi tốn cả trăm ngàn đồng đó. Hi hi hi!
  • Con muốn ba đi với con.
  • Chi vậy? Ba cho tiền con mua sách là được rồi!
  • Ba đi để... mua sách cho ba!

5 thg 10, 2010

Tào lao chuyện cái tên


Vụ nhạc sĩ Hà Dũng không dám xài cái tên Speed Up cho hãng hàng không của ông, vì tên tiếng Việt của nó là Tăng Tốc (viết không dấu đọc thành Tang Tóc, nghe hết dám đi máy bay) khiến tui nghĩ vớ vẩn những chuyện buồn cười xung quanh cái tên.


Đ... lch s, xin được phép chc quê cái tên ca mình trước tiên.

Tui tên Nhân, Hoài Nhân (tên cũng đp đy ch ), h Phm. H này cũng hay y ch (và có nhiu người ni tiếng lm à nha, như Phm Xuân n, Phm Duy, Phm văn Đng...). Vy đó, mà đc h và tên (không có ch lót) là thy... tù lin! (Phạm nhân thì phi tù thui!). Hi mi đi làm, hết sai phm cái này đến vi phm cái n, khiến cho ti đng nghip nó din dch tên tui thành Người (vi) phạm hoài! D quê thit!

Bi gi đến tên mt gã bn thân. Gã Phan Tú! Hì hì, nhng cái tên mà có vn u thì... d dính chu lm. Như Tú nhà ta chng hn, thí d như là: Tú đi, Tú đnh, Tú váp, Tú công... (các bn t nói lái à nha, tui không chu trách nhim ).

Tên đã có vn U mà li tên Tú na ch! Vy là chng phi kiu bng Tú ông, v là... Tú bà! Hết biết!


4 thg 10, 2010

Chả có gì - Chỉ có già

Năm năm rồi không gặp
Từ khi em lấy chồng

Giờ đây mình gặp lại
"Có gì mới chưa anh?"
Chả có gì em ơi,
Chỉ có già đi thôi!

Bất chợt trên bến đò ngang


Nghe kể rằng nhà thơ - nhạc sĩ Đinh Trầm Ca có một hôm đi đò thì bắt gặp cha con ông lão mù đang hát để ăn xin. Bài hát rất quen, hóa ra đó là ca khúc Ru con tình cũ của chính ông. Xúc động, Đinh Trầm Ca đã sáng tác bài thơ sau: